Đã lâu, anh đéo vào Sà Gềnh. Nay có việc, phải vào mất một tuần. Mọi bận đi công tác cả tháng đéo sao, đợt này Gấu nhà tự nhiên hâm đơ, trước khi đi nhét luôn vào valy hai hộp condom, dặn dò kỹ càng xa nhà, xa em phải luôn giữ gìn đấy nhớ, nhớ… Nhớ cái lìn, gở, đúng là đồ đàn bà, rách việc! Nhưng thôi, anh kệ mẹ, cứ để nguyên, dù gì hắn cũng là mẹ của thằng chọi con, có quan tâm đến chồng thì cũng là điều tốt, anh không chấp! Nhưng anh cảm ơn, hehe
Công việc lần này thì cũng đéo có gì nhiều, chỉ giải quyết 3 ngày là xong, tuy nhiên hơi vướng một tý, phải nhờ mấy mối quen mới giải quyết được. Thời may, anh vẫn còn lưu số cũ của Chị. Thời may, Chị vẫn không đổi số. Thời may, Chị nhận lời giúp, giúp nhiệt tình, và hiệu quả.
Công việc xong xuôi, anh mời chị đi ăn. Chị nói rằng đang ăn kiêng, nhưng hôm nay phá lệ, đã năm sáu năm không gặp lại em, chị em mình phải uống mừng. Ôi, lạy Chúa lòng lành, cái gì chứ cái sự ăn uống thì thằng em đâu có ngại, chỉ sợ đéo có lý do để hít đớp thôi. Chị đưa vào cái quán gì đéo nhớ tên ở mạn quận 3, không gian lãng mạn. Bàn ăn có nến, có hoa. Chị vẫn như ngày xưa, trẻ, đẹp mặn mà, dưới ánh nến dịu dàng, nhìn chị càng đẹp hơn.
Chị đéo cho uống rượu mạnh, bắt uống vang. Hai chị em ngồi lai rai, bú hết chai vang. Chị hỏi thăm gia đình, công việc làm ăn…thế nào, thế nào? Mình thì làm đéo gì có nhiều chuyện để kể, ngoài chuyện hít đớp, đẽo vẹo. Làm ăn thì như khẹc, hai tay vày lỗ miệng, ngược bắc xuôi nam, cày cuốc kiếm tiền nuôi vợ con (riêng khoản nuôi gái thì đéo dám kể, thế mới chó!). Rồi chị kể chuyện mình, giọng rưng rưng. Chị bảo con gái học xong, ở lại mẫu quốc, lấy chồng, xuân thu nhị kỳ mới về thăm mẹ đôi lần. Nhà rộng, ở một mình cô đơn lắm, sau giờ làm chị không dám về nhà, cuộc đời chị bây giờ chỉ tìm niềm vui trong công việc. Mình hỏi, thế sau từng ấy năm, chị vẫn ở không một mình thế à? Chị bảo, chị sợ rồi, bao nhiêu thằng già có, trẻ có ve vãn mà chị không thèm để mắt. Ngày xưa, chị cũng tin đàn ông lắm, lăn lộn kiếm tiền lo cho gia đình. Bao nhiêu cạm bẫy, cám dỗ chị đều vượt qua hết được. Chồng chị làm nghiên cứu, chẳng có nhiều tiền. Cứ tưởng là nghiêm túc lắm, ai ngờ, chị bắt ngay tại trận cảnh chồng và con bé sinh viên của lão hì hục làm cái chuyện đực cái ngay chính tại ngôi nhà hạnh phúc của hai người. Đớn đau, không một lời thanh minh, giã biệt, chị để lại tất cả và dắt con gái ra đi.
Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa. Lịt mịa, mưa Sài Gòn kéo đến nhanh, sầm sập sầm sập như diễu binh mừng Quốc khánh. Chị gọi thêm rượu, anh định cản nhưng kịp nghĩ lại, mồm chị, chị uống, mắc mớ đéo gì mà phải can với ngăn. Chị uống tì tì, nhoáng cái đã gần hết chai rượu, cứ tự rót tự uống, kệ mẹ thằng em ngồi ngây như ngỗng ỉa.
Rồi chị khóc, xưa nay, gái trẻ khóc thì anh thiếu đéo cách dỗ dành, vỗ về, muốn câm tịt hay ỉ ôi anh đều làm được tất. Hôm nay, gặp cảnh gái già say rượu, khóc lóc thút thít anh đéo biết phải làm sao. Thôi thì, lịt mẹ, gọi thanh toán rồi phắn nhanh.
Chị say, đi không nổi. Anh phải dìu chị ra xe, hỏi nhà chị bây giờ ở đâu, em đưa về? Chị ú a ú ớ rồi ngủ mẹ trên xe. Sài Gòn thì mênh mông, biết tìm ở đéo đâu, thôi thì đành đưa chị về khách sạn rồi mướn thêm một phòng. Thằng lễ tân khách sạn chạy lạch bạch ra mở cửa xe, nháy mắt cười cười với anh. Ôi, lịt mẹ mày, cười cái gì, mày nghĩ anh là phi công trẻ à. Bố trí ngay cho anh một phòng nữa. Anh ơi, Sài Gòn đêm nay mưa, nhà em không còn phòng nào trống cả, anh thông cảm. Ơ, anh thông cảm cho mày thì ai thông cảm cho anh. Thôi được rồi, coi như số anh đen như chó, đêm nay anh nằm đất vậy.
Dìu chị lên phòng, chưa kịp bật đèn chị đã đổ ập lên người anh, nóng hổi. Đàn bà tuổi “nhi bất hoặc” hồi xuân, đàn bà dậy mùi rượu vang quyện cùng mùi da thịt thơm nồng rắn chắc (anh đồ rằng da thịt chắc còn hơn kon Ken nhà mình, hế hế…), anh còn biết làm gì hơn? Nguyên đêm ấy, anh quằn quại, nhớp nhúa, rã rời. Hai hộp condom Gấu nhà dúi trong valy vẫn còn nguyên vẹn.
Sáng hôm sau anh dậy muộn, chị đã dậy và đi từ lúc nào. Để lại mỗi mảnh giấy ghi vội trên bàn “cám ơn em về tất cả. Chị”. Ôi, sao lại phải cám ơn em, sao lại lặng lẽ bỏ đi như thế? Gọi điện thoại cho chị, chỉ thấy toàn tò tí te…
Chán, đéo biết làm việc gì, không lẽ ngồi bú bia với hút thuốc vặt, anh book vé ra sớm. Chẳng còn chuyến sớm nào, còn mỗi chuyến 7h tối, thôi thì có còn hơn không. Mò về đến nhà đã gần 10h đêm, Gấu nhà vẫn chưa về, thằng Chọi con chắc vẫn ở bên nhà viên ngoại. Anh mò lên phòng, nằm ngủ quên mẹ lúc nào, đéo biết. Gần 11h thì Gấu về, người có mùi rượu, rượu vang. Hỏi thì bảo hôm nay đi sinh nhật đứa em cùng công ty, có uống một chút. Bố khỉ, lại mùi rượu vang, anh nổi hứng. Nguyên đêm ấy, anh quằn quại, nhớp nhúa, rã rời. Hai hộp condom trong valy đi công tác vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đận ấy anh ốm, người cứ lử đử lừ đừ, đéo thiết làm ăn cái gì, cứ hâm hấp sốt, chủ yếu sốt về chiều. Hết một tuần thì khỏi. Gấu nhà thì bận, cứ đi suốt, hôm nào cũng hơn 10h mới về, hỏi thì bảo đợt này quyết toán thuế, công ty nhiều việc. Thôi thì kệ mẹ.
Ở đời, khi đã đen thì đen mọi nhẽ, cái lỗ đít bị trĩ đã khổ, bây giờ hết ốm lại đến lượt cái lỗ đái có chuyện. Tiên sư, tự nhiên lại thấy buốt, rồi thấy có mủ, xanh lè, chua òm chảy ra. Mẹ, nhẽ đâu lại? Phi vội vào bệnh viện, con bác sỹ ranh con cầm tờ kết quả, nhìn anh như nhìn phạm, phán xanh rờn, cho đáng đời, chơi bời lắm vào, bây giờ thì Lậu.
Lậu? nhẽ đâu? Nhưng kết quả rành rành ra đây. Thôi rồi Chị ơi. Nhẽ nào, đêm ấy…? Lịt mẹ nhà Chị, chính chuyên cái lỗ lờ. Em đã rước cái phúc tổ bảy mươi đời nhà chị đổ cho Gấu nhà em rồi! Anh ngàn lần xin lỗi Gấu, Gấu ơi.
Cả đêm nằm nghĩ cách để nói với Gấu, đéo ngủ được, mãi gần sáng mới chợp mắt được tý. Dậy thì Gấu đã đi mất rồi, đi vội nên quên điện thoại ở nhà. Mới sáng ra, điện thoại đã kêu ầm ỹ, thì ra có tin nhắn. Tò mò, anh mở ra đọc, thấy ghi “Cưng ơi, đã đi làm chưa? Anh qua đón đi ăn sáng. Nhớ giữ gìn sức khỏe, cả nhớ giữ bí mật, đừng để chồng cưng phát hiện ra nhế. Hôn cưng!”. Ôi! Lịt mẹ, trời đất dưới chân anh như sụp đổ.
Nhẽ nào, Gấu ơi?
Lần đầu tiên trong đời, anh khóc.
Lần đầu tiên anh vừa khóc vừa gọi điện thoại. Gọi cho bạn già hỏi địa chỉ trung tâm xét nghiệm ADN.